Trưa Chủ nhật, một đợt nắng nóng tràn qua đê. Dưới tấm bạt rộng 8 mét vuông được dựng lên làm mái nhà, ông Bùi Văn Tuân, 57 tuổi, nhìn nồi cá om luộc trên bếp ga đặt trên bãi cỏ.
Ông nói: "Tôi câu được một con cá trong nước lũ. Chúng tôi sẽ ăn trưa trước khi về nhà dọn dẹp khi nước rút. "
Gia đình Tuân là một trong những gia đình đầu tiên đến đó Thôn Mai, xã Trung Gia phải di dời khi lũ ập đến.
Tối 7/10, khi được thông báo nước lũ từ sông Cầu đang tràn về, ông và vợ đã cùng hàng chục người hàng xóm di chuyển 3 tủ lạnh, 2 máy giặt, 50 bao gạo cùng trâu, bò, gà, vịt lên đê, cách nhà khoảng 100 m. nhà cửa.

Chiều 8/10 nước tràn đê, ngập thôn Đô Tân.
Trưởng thôn Nguyễn Văn Giang cho biết tất cả 856 hộ gia đình đều bị ảnh hưởng, trong đó 185 hộ ở thôn Mai bị ảnh hưởng nặng nề nhất do nằm ở vị trí thấp và sát đê.
Thôn biến thành một hồ nước lớn ở những ngôi nhà một tầng bị nhấn chìm hoàn toàn, chỉ nhìn thấy nóc những ngôi nhà hai tầng. Con đê dài 2 km trở thành nơi trú ẩn cho dân làng.
Không có điện và nước sạch, họ dùng chung đèn pin và sử dụng một máy phát điện duy nhất. Đàn ông ở trên đê để bảo vệ đồ đạc và gia súc của mình, trong khi phụ nữ, trẻ em và người già phải trú ẩn trong những ngôi nhà cao trong làng.
"Sống trên đê có nghĩa là không có lũ lụt nhưng lại có những vấn đề khác", Tuân nói, giơ đôi bàn tay đầy vết côn trùng cắn đỏ. "Muỗi và rết to bằng ngón chân ở khắp mọi nơi. Có người suýt bị rắn hổ mang cắn. "
Dân làng thay nhau trông chừng đồ đạc của mình suốt đêm. Ban ngày hơi nóng tỏa ra từ mặt bê tông của đê khiến các lều trại nóng không chịu nổi. Thực phẩm hư hỏng trong tủ lạnh không có điện trong khi nước sạch đã cạn kiệt. "Tôi đã không tắm trong năm ngày rồi ", Tuân nói.
Khi nước rút, lộ ra đường làng, người dân làm bè từ thân chuối để đến những ngôi nhà không ngập nước trong làng lấy nước nấu ăn, giặt giũ. "Chân chúng tôi chảy máu vì đỉa cắn sau mỗi chuyến về làng ", Tuân nói.

Cách đó vài mét, trong lều của bà, bà Lưu Thị Chung, 72 tuổi, mở hộp cơm từ thiện và ăn. Cô nói: "Đã hai ngày rồi chúng tôi không có gạo và nước sạch. Trong đời tôi chưa bao giờ trải qua khó khăn như vậy. "
Trước trận lũ, Chung và những người dân làng Đô Tân khác đã mất nhiều ngày gia cố đê và nâng cao hơn năm ngoái một mét. Nhưng đến tối 8/10, đoạn gần thôn Mai không chịu được nước lũ nên bị ngập.
"Nhà tôi ở cuối thôn, nước từ hai phía tràn về ", bà Chung nói.
Một tay bà ôm đứa cháu 3 tuổi, một tay ôm hai đứa lớn, chạy dưới trời mưa tầm tã. Sét đánh vào một cột điện gần đó, bắn ra những tia lửa điện khiến bọn trẻ sợ hãi.
Phía sau cô, gia súc bị nước lũ cuốn trôi.
Dân làng hoảng sợ chạy về phía đê và la hét át cả tiếng nước gầm. Sau khi chạy gần 2 km đến nơi an toàn, bà để lại 3 đứa cháu dưới tấm bạt cùng các gia đình khác trước khi cố gắng quay lại để cứu các con vật. "Bọn trẻ bám vào chân tôi không cho tôi đi. Mọi người ngăn tôi lại và nói: 'Nếu quay lại bây giờ thì chết mất'. "
Sau đó, anh họ của cô ấy đã cứu hai con lợn khỏi lũ và mang chúng đến cho cô ấy. Đêm đó, bà Chung và các cháu cùng hàng chục người khác rúc vào tấm bạt mỏng, quần áo ướt sũng.
Bùi Thị Thơm, 70 tuổi, cũng trải qua hoàn cảnh tương tự. Cô cho biết khi đê bị vỡ, cô chạy về nhà lấy giấy chứng nhận đất và lùa con bò và ba con lợn đến nơi an toàn trên đê.
Những ngày tiếp theo, cô sống bằng thức ăn từ thiện, thỉnh thoảng chia sẻ mì ăn liền với hàng xóm.
Ban ngày nắng nóng, ban đêm mưa dầm. "Đó là một tình huống khốn khổ," cô nói. "Nhưng nếu còn sống thì phải đi tiếp. "
Khoảng 2.000 ngôi nhà ở 9 xã ở thủ đô vẫn chìm trong nước. Các xã Trung Gia, Đa Phúc ven sông Cầu, sông Công bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Đến trưa Chủ nhật, nước đã rút ở một số khu vực, người dân có thể trở về nhà dọn dẹp, mang theo đồ đạc, gia súc về.
Nhưng trong căn lều cuối đê, Đỗ Thị Hào, 54 tuổi, cho biết có thể phải ở đó thêm vài ngày nữa.
"Nhà tôi ở nơi thấp nhất trong thôn, nước lũ vẫn ngập đến nóc. Con lợn, tài sản quý giá nhất của tôi, có thể sẽ không thể sống sót. " Ngôi nhà của Chung đã nổi lên từ dưới nước nhưng mái nhà bị cong và hư hỏng. Bà nói không biết khi nào mới được về nhà, nhưng dù có về thì căn nhà cũng không thể ở được nữa.
Bà đã gửi 3 đứa cháu về ở với họ hàng có điện, còn bà và Thơm ở trên đê chăm sóc lợn, bò. "Tôi ở lại đây để có thể lấy thức ăn được cung cấp cho bọn trẻ. "
Khi buổi tối đến, Chung uống thuốc trị cảm và nằm xuống tấm ván gỗ để nghỉ ngơi. Thơm đi dọc bờ đê để kiểm tra đàn gia súc của mình. Những cánh đồng lúa chuẩn bị thu hoạch giờ đã bị ngập và có thể bị phá hủy.
"Chúng tôi hết lúa và cỏ. Người dân không đủ ăn nên không còn gì để nuôi lợn, bò. Chắc tôi phải bán thôi. "
TiaoNews
            
